Mưa to lắm và rất mát. Đang hát ca vui vẻ ngoài trời thì phải chạy dạt vào nhà đóng cửa hoạt động nhóm hết. Nếu không có tình cảm yêu thương thật lòng, không có những cái ôm chân thật thì chắc chắn, các anh chị í sẽ chẳng bao giờ lấy được những nụ cười của các chiến sĩ trong 6 ngày khó khăn sắp tới và không thể lau nổi những giọt nước mắt trong đêm mưa gió hôm nay.
Đêm nay, các bạn í sẽ nhớ nhà và khóc nhiều. Nhưng chẳng sao đâu, một lần xa mà biết nhớ thì các bố mẹ hãy tự hào vì các con của chúng mình đã biết yêu thương, không nhớ nhung có khi mới cần suy nghĩ. 7 ngày không thể, 100% không thể thay đổi thói quen và suy nghĩ của các con, nhưng 7 ngày chắc chắn sẽ làm các con biết mình đã được yêu thương như thế nào từ gia đình bố mẹ mà nếu không phải chịu nóng, chịu khổ thế này thì sẽ luôn không biết.
Viết ra chỉ như để mưa trôi đi hết những phiền lòng, để có cảm xúc để tiếp tục song hành và dõi theo những chiến sĩ nhỏ, những cục vàng, cục bạc mà bạn bè và phụ huynh đã nín thở , tin tưởng mà gửi gắm yêu thương… Cảm xúc đôi khi thật là khó kiếm tìm. Nhưng lại đến thật lẹ làng, đơn giản như khi tôi bật cười vì các chiến sĩ của tôi đang hét toáng lên bây giờ: Mưa xong, ra ngoài mát như điều hòa í…
Bắc Ninh đang mát lạnh như điều hòa đấy, còn Hà Nội thì sao?
No Comments