Vừa hôm nào còn bỡ ngỡ lần đầu thấy cái giường tầng, lần đầu thấy doanh trại quân đội … thế mà nhanh thật, hôm nay đã chia tay. Ngày mai lại được về với ông bà, bố mẹ, về với cơm ngon, canh ngọt với cái điều hòa, cái tivi, cái bệ xí thật sạch thật thơm… Cứ tưởng là mong về nhà lắm. Nhưng hóa ra, phút chia tay này lại thấy thật bùi ngùi, lại mong thời gian dài dài thêm một chút để được ở bên nhau, được cùng nhau nhảy múa, hát ca, để bò lê tập luyện, cùng chịu những hình phạt của anh Mon, các anh chị ĐPV và tiểu đội trưởng. Nhớ những kỹ năng quân đội dù nhỏ thôi nhưng thật là thiết thực và đời thường… Nhớ buổi tối nghe đọc báo như các cụ, tay cầm bát, tay xách ghế xếp hàng đi ăn, nhớ tiếng còi báo thức đinh tai nhức óc mỗi 5h30 sáng, muốn ngủ nướng cũng chả thể nào ngủ được…. nhớ, nhớ nhiều nhiều thứ lắm lắm í. Nhưng vẫn phải chia tay rồi….
No Comments