Khói nghi ngút cả một góc vườn, long ngóng chưa bao giờ cầm dao giờ cũng biết cách thái cà, thái dưa… đến củ hành khô làm chảy cả nước mắt mà mấy bạn trai cũng nghiến răng, nghiến lợi thái được hết. Bố mẹ thấy không? Quan trọng là niềm tin và sự động viên khích lệ… Ngày xưa ở tuổi này của các con, các bố mẹ đều biết tự lo cho mình hết mọi việc, giờ cuộc sống hiện đại, đời sống khấm khá, các bố mẹ thương yêu và muốn lo toan hết cho các con thân yêu mà không nghĩ rằng, đến một ngày chúng ta cũng phải rời xa con trẻ để các con tự tin, đĩnh đạc bước vào đời. Chẳng có gì hơn ngoài việc nên cho các con sớm làm quen với việc tự lập. Chỉ vài năm nữa thôi, sẽ có những bạn nhỏ ở đây lên đường đi du học, vậy mà nếu hôm nay, các bạn í chưa biết cầm cái chổi, chưa biết tự cắm cho mình nồi cơm, chưa biết tránh khi gặp sự cố thì làm sao các bố mẹ dám chia tay để các bạn í lên đường.
Nhìn những thiên thần ngộ nghĩnh tập làm bếp thấy thật đáng yêu, nhìn sự háo hức hít hà khi thấy thành quả của mình đã chin đến các thầy, cô và anh chị ĐPV cũng tự hào. Bữa trưa hoành tráng theo kiểu buffet được các con tự bày biện thật bắt mắt, ai cũng nhắm mắt hít hà, nhón tay bốc trộm một miếng… yêu lắm í. Nhưng dù gì, đi trại hè vẫn phải kỷ luật nhé. Xếp hàng đi rửa tay rồi vào ngồi ngắm chiến lợi phẩm của chính mình, các bạn í chỉ trực lao vào mâm cơm thôi í. Anh Phương lại giáo dục đôi điều và thật yêu khi nghe các bạn í đồng thanh trả lời anh Huỳnh Phương: Ăn tiệc đứng, ăn đến đâu, lấy đến đấy, chia sẻ và yêu thương…
Cho dù là thông điệp giáo dục nào cũng có thể chui từ tai trái sang tai phải, cũng có thể chỉ vài phút là quên đi nhưng có giáo dục thì sẽ có chút ít tác dụng. Bữa trưa hôm nay bạn nào cũng khen ngon, ăn uống kịch liệt nhưng lại vô cùng nề nếp, ngoan ngoãn , đáng yêu vô cùng. Các bạn í muốn ngày mai lại buffet tiếp kìa heeehe… không biết các anh chị có đủ sức không đây?
Đi ngủ trưa nhé, hẹn một buổi tối nhiều niềm vui cho bố mẹ và những giọt nước mắt của các con.
No Comments