Hành Khúc Chiến Sĩ- Vượt Thử Thách ( Ngày 5)

Đồi thông Chùa Bổ Đà là một trong những di tích và thắng cảnh đẹp của tỉnh Bắc Giang, hôm trước chúng mình đã được đánh trận giả trên cánh rừng keo mát mẻ. Đêm nay, gió mát lộng… không khí vô cùng trong lành quyện với mùi lúa chín thơm thoang thoảng. 15 tiểu đội cuống quýt khi nghe lệnh báo động hành quân. Tác phong không chuyên nghiệp của các bạn làm chú Thắng đại đội trưởng hơi bực mình và cho báo động lại đến lần thứ 3 mới ưng í. Chặng đường hành quân từ Doanh trại vào tới đồi thông và leo lên núi với toàn địa hình hiểm trở nhưng vô cùng an toàn hết khoảng 2.5 tới 3km. Đây là trận địa giả dành cho huấn luyện chiến sĩ của trường Sĩ quan chính trị. Các chiến sĩ nhà ta lóp nga lóp ngóp, hì hục leo trèo, bấu víu mãi mới tới địa điểm cột mốc cần tìm. Lặng lẽ hành quân trong im lặng, một tiếng động nhỏ cũng làm máy bay địch phát hiện, bên cạnh đó tiếng xe tăng, máy bay gào thét gầm rú vang trời. Không có tiếng hét nào quá lớn, nhưng mà khi về tới doanh trại mới biết có một đồng chí ị đùn ra quần vì sợ quá, 1 đồng chí đau đầu, một đồng chí co cơ và vài đồng chí thì thầm: lên đến đồi thông, tao sợ quá phải len vào giữa. 4 đồng chí lớn nhất tiểu đội 12 được cử đi trinh sát, tưởng lớn sẽ không sợ, hóa ra là run như cầy sấy. Đi với cả đồng đội thì o sao, đi có 3 mống thì kể ra cũng sợ thật í chứ. Chặng đường về toàn dốc, nghe đã thấy sướng, tưởng sắp về tới doanh trại rồi. Ai ngờ, bao nhiêu chướng ngại vật nấp trong đống rơm, nấp dưới chiến hào lần lượt tấn công lực lượng bộ đội cụ Hồ.

15 tiểu đội cuống quýt khi nghe lệnh báo động hành quân.

 Áo đâu , quân đâu, ba lô đâu, GẤP GẤP!!!

 Buộc dầy giầy vội vội vàng vàng…

 Cuống quýt tìm mũ, tìm balo, tìm nước, đèn pin….

 Nhanh, nhanh, nhanh…

 Những tiểu đội nữ còn cuống hơn vì làm gì cũng lâu hơn mà…

 Rồi cũng xong…

 Các anh tiểu đội trưởng kiểm tra quân phục, tư trang…

 Không có áo khoác, đi hành quân kiểu gì đây?

 Quần áo bộ đội là không bao giờ được xộc xệch đâu nhé

 Rút kinh nghiệm và ra mệnh lệnh hành quân…

 Đường hành quân ta đều bước… Chưa biết thử thách phía trước ra sao? Ta cứ hứng khới bước đi đã

Bắt đầu vào địa hình hiểm trở rồi đây…

Các chiến sĩ ngày thường ở nhà được nâng niu chiều chuộng, giờ vất vả khó khăn thế này, các bố mẹ sẽ vô cùng xót xa…

Máy bay địch đang xuất hiện….

TÌm chỗ nấp thôi nào…

Tiểu đội này nấp có vẻ không kỹ… nên đã có 1 chiến sĩ hy sinh vì trúng bom nước của BTC

Và một bạn đảo ngũ vì mệt phải về bằng xe máy…

Hành quân rất nghiêm túc và đúng tác phong quân đội nhá

Đội trinh sát đi trước, gặp bố Dũng mẹ Loan mới hết run đấy… Lúc trước run gần chết, các bạn í bảo thế

Các anh chị ĐPV và anh Kem Mut đóng giả ma và chướng ngại vật phải núp ở ven đường để cản trở con đường hành quân của chiến sĩ. Nhưng bao nhiêu khó khăn đã qua rồi. Các chiến sĩ dường như đã mạnh mẽ hơn, vững vàng hơn sau một trải nghiệm nho nhỏ so với các chú bộ đội thật, còn với các chiến sĩ nhí, thật là một thử thách lớn đấy ạ. Sau khi vượt rừng trong đêm tối, sau khi bên nhau bấu víu nhau trong khó khăn, tình đồng đội, tình đoàn kết của các chiến sĩ như càng thêm gắn bó… Có trải nghiệm mới hiểu được tình đồng đội của thế hệ cha ông chúng ta ngày xưa, vì sao yêu thương, gắn bó và sống chết có nhau. Vì tình cảm như vậy nên cuối chặng đường hành quân, các chiến sĩ hiên ngang giơ tay vấy và hô rất to: CHÀO MA… và Ma chẳng biết làm gì đành giơ tay vẫy lại cũng rất to: CHÀO NGƯỜI, CHÀO BỘ ĐỘI…

Chướng ngại vật chuẩn bị xuất hiện…

Nhưng cuối cùng thì Ma được chào một cách rất hoành tráng: Chào Ma, Ma đành chào lại: Chào NGƯỜI

Bộ đội đang đi tìm Ma…

Và cuối cùng cũng đã lếch thếch về đến doanh trại… Kết thúc một cuộc hành quân vất vả và nhiều trải nghiệm

Cứ mỗi buổi tối qua đi, không khí càng thêm gấp rút, khẩn trương. Dù bị thúc giục phải ngủ sớm cho đúng giờ giấc quân đội, dù các con mệt, mẹ Loan rất muốn cho các con báo thức muộn hơn, nhưng chẳng ai muốn vậy… Ngủ muộn hơn một chút, dậy sớm hơn một chút để có thêm thời gian ở bên nhau và có thêm nhiều, nhiều nữa những kỷ niệm.

Share this:

No Comments

Enroll Your Words

To Top