Đi Để Lớn 2017: Ngày 4 & Ngày 5 – Hành trình ĐI ĐỂ LỚN

Quẩy tung trời….chả có chút mỏi mệt nào sau chặng đường 10km vừa lê, vừa bò, vừa trườn….

Lửa lên rồi, quẩy đi thôi

Những nụ cười tỏa nắng, những nụ cười làm mẹ Loan quên sạch mệt mỏi, lo lắng, căng thẳng mà chỉ thấy toàn YÊU và THƯƠNG

Những phút giây tĩnh lặng, down cảm xúc một chút để nghe anh Mon chia sẻ về cuộc sống…

Về cuộc sống của người dân Nà Nghè nói riêng và người dân vùng cao nói chung, để các con hiểu sâu sắc hơn về những gì các con được nhìn thấy, được trải qua nhưng chưa có cảm nhận thật sự sâu… Những trái tim đang thổn thức…

Đặc biệt là nhìn nhận những khác biệt giữa cuộc sống của mình với những bạn nhỏ nơi đây. Khác biệt từ vật chất cho đến cả tinh thần. Anh Mon đặt câu hỏi: Tại sao cuộc sống của các bạn nơi đây khó khăn, vất vả như thế nhưng các bạn í luôn lạc quan, vui cười, yêu thương cha mẹ, không kêu ca và đòi hỏi bao giờ? Câu hỏi cực kỳ thú vị của anh Mon làm các bạn tự dưng trầm lắng, buồn hẳn đi nhưng không có câu trả lời….

Mẹ Loan hy vọng rằng, những trải nghiệm thực tế, những cảm nhận cá nhân và những giáo dục nhẹ nhàng kết hợp với động viên sẽ giúp các con ít nhiều có những suy nghĩ đúng đắn về cuộc sống về bản thân….

Anh Mon luôn đưa ra những kinh nghiệm của bản thân khi bằng tuổi các em, khi đã trưởng thành bằng những câu chuyện rất thực tế, những bộ phim hay có giá trị giáo dục. Độ tuổi không cách nhau quá xa, nhưng các anh chị ĐPV của mẹ Loan đều có những trải nghiệm sống sâu sắc, kinh nghiệm sống và tâm hồn đa cảm, giàu yêu thương. Chính vì vậy, mẹ Loan rất tự hào về đội ngũ của mình với một hy vọng lớn lao là các con sẽ tiếp nối các anh chị có tâm hồn sống đẹp, năng động và yêu thương cuộc đời….

Đã 6 năm làm giáo dục, niềm hạnh phúc của mẹ Loan là nhìn sự chín chắn của các bạn nhỏ sau mỗi đợt sẻ chia cảm xúc. Tuyệt vời hơn là nhận được những lá thư của các anh chị ĐPV gửi đến mẹ Loan với những tâm sự sâu sắc, tri ân và trân trọng sự may mắn của cuộc sống đã cho các anh chị được làm việc với mẹ Loan, được trải nghiệm cùng các con và cùng nhau yêu thương. Mong rằng, dù không viết thư cho mẹ thì các con cũng trân trọng những gì mẹ Loan bố Dũng mang đến cho các con trong mỗi cuộc hành trình.

Tuệ Anh rất nhí nhố, là bạn duy nhất không một câu kêu mệt. Thảo Linh chặng cuối bị nhức đầu, cảm nắng, cảm mưa nên nhường lại cho Tuệ Anh giải thưởng: Người nhiều năng lượng nhất ĐI ĐỂ LỚN 2017. Nhảy nhót, hát ca vô cùng tí tởn, tưởng con chỉ bề nổi thế thôi nhưng khi cầm mic sẻ chia cảm xúc của con thì mẹ Loan thực sự tự hào vì hóa ra các con sâu sắc hơn mẹ tưởng rất nhiều. Tuệ Anh nói năng chững trạc, có đầu có cuối. Câu cú văn phong chặt chẽ… dẫn chuyện có ví dụ đâu vào đấy. Cám ơn con rất rất nhiều Tuệ Anh nhé

Tường Linh là bạn gái nhút nhát, khó vượt qua chính mình từ những chuyện rất nhỏ. Ngay hôm đầu mới đến con đã shock và khóc không thở nổi đòi về. Bắt đầu lên đường vào bản, nghe anh Mon thông báo về quãng đường khó khăn sắp trải qua, con nhất định không đi và đòi ở lại trường một mình 2 ngày. Mẹ Loan thử cảm giác để con sợ bằng cách OK luôn. Mẹ không ép… Tường Linh đeo ba lô về thật. Mẹ Loan lại phải dùng chiến thuật động viên. Bố Dũng, chị Thúy, anh Việt Hà, bạn Thủy Tiên là những người gần gũi với con nhất từ hôm nhập trại lên động viên và thuyết phục con. Con lên đường trong tâm trạng sợ hãi và vì thế con rất khó khăn trong hành trình, đi top cuối và mỗi một thử thách rất nhỏ nhưng đường trơn, như nắng nóng hay phải vwọt qua một chướng ngại vật gì là con lại căng thẳng, mím môi mím lợi, run cả chân tay… Luôn phải có 1,2 người luôn bên con. Vừa đỡ, vừa dậy cách đi lại còn phải động viên để tinh thần con không bị bất ổn và lạc quan hơn. Nhưng cuối cùng, con đã đến đích và rất vui trong đêm lửa tàn. Chặng về dù ngắn hơn chặng đi một chút nhưng thử thách khó hơn nhiều vì thời gian không cho phép. Dốc núi cao, thời tiết nóng…. THế mà con về top đầu như một sự khẳng định. Không có gì là không thể. Chúc mừng con Tường Linh.

Những suy tư đầy cảm thông

Trải nghiệm cuộc sống nhỉ? Ngủ tập thế vui o? Không điện, không tivi mà nên tâm sự râm ran, gần gụi nhau hơn, yêu thương nhiều hơn…

Sáng hôm nay, trải nghiệm gặt lúa giúp dân là một trải nghiệm thú vị nhất trong đời của mẹ LOAN, bố Dũng. Lại cuốc bộ một quãng đường núi đồi, đèo dốc xa tít tắp mới đến được ruộng lúa chin vàng ruộm và thơm tho mùi đất. Để thấy con người nơi đây khốn khổ ra sao. Đi làm lao động đã khổ, đường xá cũng chả ra hồn, nhất là vào những ngày mưa gió, bão giông thế này??? Yêu càng Yêu, Thương lại càng Thương hơn nữa. Cả một ruộng lúa mấy sào được các con tạo dây chuyền tự làm hết từ A đến Z hoàn thành trong 2 tiếng. Bạn gặt, bạn truyền rồi bạn tuốt… Công đoạn cứ gọi là đâu vào đấy. Giỏi nhất là Vân Linh và Đức Anh, cứ thoăn thoắt và không kêu ca. Việc gì cũng xông xáo và chăm chỉ. Vừa xong thửa ruộng thì trời đổ mưa, chả ai chạy, áo mưa không mang thế là trải nghiệm tắm mưa lại còn mưa rừng nữa chứ. Vất vả mà cứ cười nói xôn xao. Chặng đi gặt dò từng bước chân, chặng về như đã trưởng thành, tiếng cười tiếng hát cứ rộn ràng khắp không gian. Ướt hết rồi, bẩn chả còn gì nên lội bùn, băng suối và trượt bùn cứ gọi vui như hội.

20 km đi và về nhưng riêng đi gặt cũng đã gần 10km cả đi cả về, rồi đi lại bẻ ngô, hái rau, mò trai, bắt cá, lên giao lưu ở điểm trường, đến thăm hỏi hộ nghèo… Quãng đươgnf nào cũng dài và phải lê lết mới đi được trong thời tiết mưa gió. Vậy nên chặng đường 30km trong 2 ngày là quãng đường thực tế các bạn í phải đi đấy các bố mẹ ạ

Đi để lớn và đi để hiểu. Cuộc sống đã quá vất vả, quá nghèo nàn nhưng đường xá điện đóm cũng chả có. Đi đâu cũng khó khăn thế này, mới thấy con người nơi đây khổ ra sao, cùng cực thế nào. Chỉ có 2 ngày mà cả bố mẹ và các con sắp không thể chịu nổi. Thế mà họ, những người dân nơi đây vẫn tươi cười, hồn nhiên và yêu cuộc sống. Các con cần học tập nhé

Đoàn quân áo đỏ đi lao động công ích….

May mắn cho hộ gia đình nào được đoàn quân này hỗ trợ công lao động..

Chỉ đi gặt thôi cũng vất vả thế này, ngã lấm lem bùn đất… học thêm được bao điều như kỹ năng chống gậy, kỹ năng dò đường trơn trượt, kỹ năng ngã không đau hehehe

Cả mấy sào ruộng chín vàng đang đợi các bạn đấy. Dây chuyền sản xuất chính thức thành lập với nhóm gặt bằng liềm, nhóm vận chuyển, nhóm tuốt lúa… và chỉ có số ít lắm các bạn đi lang thang gặt lúa bằng tay như Xuân Hiếu, Thu Huyền…

Đeo găng tay vào, gặt như một người nông dân thực thụ. Để cảm nhận sự vất vả và những giọt mồ hôi…

Để tri ân những người làm ra hạt gạo. Đâu phải dễ dàng để có bát cơm trắng tinh hàng ngày chúng ta ăn, nuôi chúng ta lớn to cao, mạnh khỏe thế này. Một trong những thành viên tuyệt vời của Đi Để Lớn năm nay là Đức Anh đấy, tròn tròn thế này thôi nhưng việc gì cũng tháo vát, đi thì thoăn thoắt nhanh nhẹn, tình cảm, ý thức và thông minh.

Nhóm gặt thiện xa đây. Việt Long sát trai hehheê ( Vì mò trai quá giỏi ) nhưng hóa ra gặt cũng cực kì…

Thành Trung dẫm chân vào đá xây xước nên ưu tiên không phải xuống bùn, Trung ngoan và cẩn thận nên được giao nhiệm vụ tuốt lúa. Bác Kạn vẫn nghèo, xa trung tâm nên vẫn tuốt lúa bằng máy đạp chân thủ công như thế…. Trung và Nguyệt cứ cần mẫn cả buổi sáng không kêu ca chi hết. Yêu lắm

Đội quân áo đỏ giỏi giang của mẹ

Dây chuyền hợp lý và chăm chỉ

Mẹ Loan chỉ không hài lòng nhất vụ tắm rửa… Con gái thì lâu la, không biết thế nào là tập thể. Mân được thì cứ mân… người ngoài chờ đợi, người trong cứ thản nhiên. Các bạn trai thì chả giặt chả giũ, cứ quần áo bẩn nhét vào balo mang về, rồi mai hắc lào cả lũ. Mẹ Loan phải lùa từng bạn đi tắm, thay đồ khô ráo để giữ vệ sinh cơ thể. Buổi chiều, mẹ Loan vẫn dọa các bạn là đi bộ 10km y như hôm trước. Cũng chả thấy ì xèo kêu ca gì đâu, đi thì phải về. Chả lẽ sợ xa ở lại hehehe…. Sáng mưa to, giờ ra khỏi nhà trọ đã khó vì trơn trượt chứ không nói đến chặng về 10km… thế nhưng cũng thấy lên dây cót tinh thần lắm. Không thấy kêu ca than thở gì đâu hehhê… Bò mãi, bò mãi rồi cũng hoàn thành.

Chặng về mẹ Loan đã tính cả, cho các con trải nhiệm thế thôi, dọa để xem thái độ các bạn ra sao. Xem tính chiến đấu của các bạn đến đâu, xem phản ứng của từng bạn một. Chứ thực lòng, mẹ Loan đã thuê ô tô đón đoàn ở một chặng. Kế hoạch đi bộ về chỉ 5km….Nhưng ai ngờ sáng đi gặt gặp mưa về muộn, tắm giặt lâu lại còn đi thăm một hộ nghèo, giao lưu và tặng quà các bạn ở điểm trường Nà Nghè, hơn 30 bạn nhỏ tí xíu đã chờ các bạn Hà Nội từ sáng. Chặng về bị chậm 1h so với kế hoạch. Lại thêm đường dốc cao, trời nắng nóng làm tốc độ của các con giảm đi đôi chút. Xe 16s không chịu chờ vì chờ lâu quá, mẹ Loan phải luôn dân đầu để con làm việc với xe. Điện thoại mẹ Loan dùng mạng Mobi mất sóng chả có cách nào liên hệ nên cứ chân đất vừa đi vừa chạy. Rõ nể phục chính mình… Đường xấu nên các con phải đi tầm 8km mới tới điểm ô tô đỗ. Nếu rủi ro lái xe không thể chờ nổi là chỉ còn cách ngủ trong rừng bởi vì cung đường đấy phải ngồi ô tô gần 40km mới về tới Nam Mẫu. Ai biết sự nóng ruột của mẹ Loan không? Cứ chân đất và cái gậy đi theo bác dẫn đường. Top đầu tiên chỉ có Tuấn Hưng, Buck, Hoàng Minh, Linh Nga và bạn của Linh Nga là về đích đầu tiên cùng mẹ Loan, rồi tiếp đến là Nguyệt, là Thảo Linh, Hà Linh… Nhìn thấy cái ô tô chúng nó nhảy nhót như một lũ điên dại. Thế mới thấy, sau khó khăn sẽ vô cùng vô cùng dễ thích nghi và hài lòng với những giá trị vật chất dù nhỏ dù lớn….

Các bạn đang làm survey theo yêu cầu của mẹ Loan. Ngày mai sẽ báo cáo kết quả nhé… Các con tự làm sẽ tự thấy được sự khác biệt của mình…

Cô nhờ gặt giúp ra tận nơi cám ơn các bạn nhỏ

Buồn cười nhất là mấy quả vệ sinh cá nhân, đi bẩn mà giặt giũ phơi phóng thì lười. Các anh chị cứ phải giục như hò đò ( Giống kiểu mẹ ở nhà nhỉ hihi )…. Nhiều bạn buộc lion vào giấu rất kỹ nên chả tìm thấy để nhắc í…. đồ đạc rơi vãi khắp nơi. Tự nhiên lại thấy cái quần lót, chỗ kia rơi rụng cái bra hehheê… mũ bẩn và tất thì thôi rồi. Quăng sạch chả đứa nào thèm giặt …. Nhưng chỉ một hôm là choáng vì mưa, vì ngã bẩn chả có quần áo mà mặc. Thấy mưa ào xuống, cả lũ đang ăn cơm chạy đi rút quần áo, xách giầy đi cất như một lũ vịt… vui ơi là vui….

Nhìn lũ vịt sống tập thể yêu không?

Khi ra đời, ra khỏi vòng tay bố mẹ. Khắc biết lo hehehe

Chiều nay, 1h có giao lưu với các bạn nhỏ điểm trường Nà Nghè nhưng từ 11h các em nhỏ đã có mặt. Đi bộ đường rừng xa ơi là xa mà gặp mưa ướt lướt thướt. Các bạn gái tình cảm cho các em ăn cơm. Các con ngoan làm các bố mẹ xúc động đấy…. THảo Nhi, Thanh Thu, rất chi là tình cảm. Đặc biệt là Thanh Thu, đi đâu cũng tìm cách yêu thương và hỏi han chia sẻ. Ngoan lắm

Thanh Thu biết quan tâm đến người khác…

Trang ít nói những bản lĩnh và tình cảm

Đến giờ về rồi, một bàn đồ thừa không ai nhận đây? Mẹ Loan phải kê cái bàn ra cổng… từng đội từng đội đi qua dùng 2 ngón tay sờ sờ lật lật. Mẹ LOan biết thừa chúng nó sợ bẩn, thấy quá bẩn là tặc lưỡi vứt luôn. Lại phải tập trung giáo huấn. Để các bạn í thấy… Một cái áo, cái mũ, đôi giầy đáng quý và cần thiết thế nào với con người nơi đây. Mà các con thì không biết trân trọng… như thế là không biết yêu thương những giọt mồ hôi vất vả của bố mẹ đã hàng ngày đi làm kiếm tiền lo cho các con. Im re nghe ngóng rồi cũng lật lật, sờ sờ… nhưng vẫn thừa cả đống. Đồ giống nhau, không viết tên là mẹ và các anh chị ĐPV chịu… Chúng nó sẵn sàng thuổng của nhau cho nhanh. Ra dây rút quần áo là cứ tạch cái rút vào bỏ ba lô mình, chả cần biết có phải của mình hay không hehehe

Các bạn nhỏ điểm trường Nà Nghè đang đợi sẵn nhưng 50% các bạn nhà mình không bò nổi lên trường vì quá trơn trượt… thế mới thấy các em ở đây quá giỏi phải không?

Gia Huy và Hạnh cùng mẹ Loan cho các em chơi trò chơi

Học nhảy múa, chỉ một chút thôi mà nhẹ cả lòng. Các em vui với những niềm vui vô cùng đơn giản

Những khuôn mặt hồn nhiên của trẻ thơ…

Anh Hoàng Minh đáng yêu không? Nhìn những ánh mắt của các con là mẹ Loan biết các con là người thế nào… mẹ yêu những đứa con như thế… Cám ơn Minh

Chia sẻ cho các em những món quà nhỏ nhưng giàu tình cảm

Biết yêu thươgn, chia sẻ thì sẽ biết trân trọng bản thân mình.

Niềm vui cho đi là niềm vui khó đong đếm nhất

Những con người hồn nhiên, đáng được yêu thương, giúp đỡ. Mẹ Loan mong rằng từ những hoạt động nho nhỏ thế này. Các con sẽ làm thêm được nhiều điều có ích hơn cho xã hội khi các con lớn lên

Bố Dũng luôn miệng lẩm bẩm: Giỏi, chúng nó quá giỏi. Ngoan, chúng nó quá ngoan và giàu tình cảm….

Nhóm các bạn đi nhanh và xung phong đi cùng bố DŨng anh Tuyến đến thăm nhà một em nhỏ bị Não Úng Thủy một căn bệnh hiểm nghèo không có khả năng chữa chạy….

Bố Dũng bảo các con ngoan và tình cảm lắm, không hề sợ sệt mà xin bố vuốt ve, yêu thương…. rất chân thành chia sẻ

Cuộc sống sẽ ý nghĩa hơn với những việc làm từ trái tim. Dù phải đi rất xa, lội bùn đất rồi gặp mưa rừng ướt lướt thướt nhưng mấy bố con vẫn trở về trong tâm trạng hân hoan, phấn khởi…

Chặng đường về mới quá ư nhiều thử thách. Xe ô tô suýt bỏ rơi cả đoàn vì đi chậm. Cung đường 8km đi bộ và 40km ô tô này nếu mẹ Loan lên kế hoạch thất bại thì chúng ta sẽ có trải nghiệm ngủ rừng một đêm hoặc bơ vơ ngoài đường đấy. Hai chiếc xe đón top 1 và top 2 về trước. Top cuối gồm bố Dũng, Chi mập, Mai Hoa, Xuân Nghi, Nguyễn Hạnh, Thủy Tiên và Xuân Hiếu tập tễnh cùng Su Phương Uyên. nhường nhịn các bạn và đi bộ thêm 7km nữa để chờ xe xuống đón. Vừa đi vừa hát trong đêm tối, lòng thanh thản vì thử thách đã qua rồi… Đi tiếp 30km nữa cũng đi…

Một hành trình quá ư nhiều trải nghiệm, quá ư kỷ niệm và đầy ắp tình yêu thương. Nhìn các con quan tâm đến nhau mà mẹ Loan bố Dũng cảm thấy may mắn và mong sao tất cả đều là con của mình. Yêu những lúc các con tâm sự chia sẻ với Tường Linh, cuống quýt chăm sóc vết thương cho Xuân Hiếu, anh Việt Hà, đỡ nhau khi ngã, động viên nhau cố gắng khi gặp khó khăn, chia nhau hụm nước trong nắng nóng, sẻ chia quần áo đồ dùng cá nhân cho nhau, yêu thương chia sẻ với các em nhở điểm trường Nà Nghè, không có khoảng cách khi đi thăm em nhỏ bị bệnh Não úng thủy… Những tâm hồn đáng yêu, đáng mến xứng đáng trở thành những con người được trân trọng trong cuộc sống này. Chúc mừng các con yêu quý của mẹ đã lập được kì tích thật sự không có đối thủ trong Hành trình ĐI ĐỂ LỚN 2017 này.

Nhiều chuyện cười ra nước mắt lắm:

  • Mơ ước Dingtea, nhắm mắt vào thấy DIng tea
  • Mùi đặc trưng của các trại hè, đặc biệt là trại này là mùi VỊT CHƯA VẶT LÔNG hehhe… hôi khủng khiếp luôn
  • Thế mà bạn Nghi bạn í hét toáng lên khi leo lên ô tô ngồi cạnh gần 20 con vịt chưa vặt lông là: Chưa bao giờ ngửi mùi thúi mà sung sướng như thế này làng nước ơi.
  • Con thề từ giờ con không dùng hàng hiệu nữa đâu mẹ, phí lắm. Mẹ đang hí hửng tưởng các con thay đổi hóa ra là Sang năm nếu đi trại thế này í ạ, đi hàng hiệu hỏng hết. Phí lắm ạ…. Yêu o? Vẫn muốn đi nữa là ok roài
  • Đi thế này về, không còn gì là không sợ nữa mẹ ạ. Trừ học hahhaa….
  • Minh Quân ngồi cười nhìn các anh chị vén áo xem lằn đen trắng do bắt nắng, các anh thì thích thú. Các chị thì kêu ca, sợ đen, sợ xấu. E chỉ tủm tỉm: Chả sợ, không thể đen hơn em…
  • Mới đầu thì nhìn cái gì cũng lè lưỡi kêu bẩn, kêu hôi… Bi giờ thì ngồi cạnh bãi phân trâu uống nước, ăn xôi chả thấy kêu ca gì hahhha
  • Các con chuẩn bị đồ đi thiện nguyện chưa được ổn. Mẹ Loan sẽ rút kinh nghiệm cho sang năm. Chả có balo đeo lưng cứ lủng liểng xách túi linon, hay mang theo dép xỏ ngón leo núi thì có mà trượt luộn tùng phèo
  • Tuổi teen khôn ranh, nghịch ngợm. Nhờ vả được nhau là khoái lắm. Đỡ phải cầm… nhưng toàn gửi bình nước vì nặng mà hahaha… đến khi khát thì chả thấy thằng bạn cầm hộ bình nước của mình đâu hehhee… vui lắm

 

Share this:

No Comments

Enroll Your Words

To Top