Điều thành công của Trại hè quốc tế năm nay dù không nằm trong dự định và chả ai mong muốn là Hạnh Phúc Việt với đoàn 35 thành viên thì 33 người lấy trọn vẹn visa Canada và Mỹ. Còn lại 2 bạn bị trượt visa Mỹ. Niềm vui ngắn chẳng tày gang
Áy náy với Bảo Duy vô cùng vì con trai chỉ được đi cùng các bạn hết 3 tuần Canada rồi một mình về Việt Nam
Mẹ Quyên Hoàng đã đặt tên chuyến đi của Duy là ĐI ĐỂ LỚN VÀ ĐỂ CHẤP NHẬN- Rất đúng luôn.
Cuộc đời mỗi con người không phải ai cũng gặp may mắn và suôn sẻ suốt cuộc đời. Những thất bại sẽ là bài học cuộc sống và là động lực để khích lệ sự phấn đấu và thành công sau này.
Rất may cho mẹ Loan là mẹ Bảo Duy rất hiểu biết và hiểu chuyện. Biết thủ tục hồ sơ đã rất chuẩn chỉ, chỉ là không may mắn mà thui. Không gây áp lực gì cho mẹ Loan hết cả nên mẹ Loan càng áy náy hic hic…
Mẹ nào con đấy, mẹ lạc quan dễ chịu thì con cũng dễ chịu, lạc quan. Duy không phải vô tâm lắm đâu. Duy bảo chị Giang chị Phúc: Em không thích nghe dặn dò đâu, chị đừng dặn dò trước mặt em ( Thương hông? Vì các chị toàn dặn dò chuẩn bị cho chuyến đi tiếp theo mà )
Cả mẹ Loan, bố Dũng và mẹ Quyên đều quyết tâm sang năm phục thù hehee
Nhưng:
Đừng tưởng không có visa không sang được Mỹ là thiệt thòi nhé.
Duy học được nhiều hơn những điều các bạn được học
Duy học được và biết được cuộc sống không phải khi nào cũng bằng phẳng và suôn sẻ như những gì bố mẹ cứ đều đặn cung cấp cho hàng ngày.
Duy học được cách chấp nhận thất bại và cách Duy chấp nhận thất bại rất lạc quan. Đôi khi cũng cần phải rút kinh nghiệm cho lần sau nhưng lạc quan sẽ giúp cuộc sống của Duy hạnh phúc hơn của những bạn thiếu lạc quan trong mọi vấn đề của cuộc sống.
Duy nhanh chóng hoà nhập dù sang muộn.
Duy trở về VN một mình và đây là trải nghiệm khá tự tin, khá bản lĩnh của một chàng trai 13 tuổi và của chính bố mẹ bạn í. Chắc chắn với những học sinh khác, mẹ Loan sẽ phải đau đầu tìm giải pháp. Sẽ phải nhận những cằn nhằn, ca cẩm và đổ lỗi của phụ huynh nhưng với Duy và gia đình.
Nói thật lòng, đây là một ca THÀNH CÔNG trong THẤT BẠI của cả Hạnh Phúc Việt lẫn gia đình. Duy vẫn lôi thôi, vẫn quên quên nhớ nhớ. Vừa cất cuốn passport vào ngăn giữa túi đeo rồi, hỏi lại cái lại chả biết ở đâu. Sang đến Ca mua ngay khẩu súng to đùng đùng và thế là hai mẹ con lùng tùng đến mấy tiếng ở sân bay vẫn không thể tha nổi về VN… nhưng, có thất bại mới có thành công. Quan trọng nhất là Duy chấp nhận thất bại đó và đương đầu với nó bằng những nụ cười hà hà con trẻ, bằng sự hài lòng với bản thân, nhìn đời đơn giản qua đôi mắt kính nặng gần 10 diop hehehe…
Duy sẽ thành công. Chắc chắc sẽ thành công trong cuộc chinh phục những thử thách phía trước vì Duy đã sớm gặp những thất bại ngay từ tuổi 13 và lạc quan chấp nhận nó.
Cám ơn Đỗ Hoàng Bảo Duy, cám ơn mẹ Quyên Hoàng, Bố Hoạt đã cùng mẹ Loan lạc quan song hành bên những thất bại buổi ban đầu. Mẹ Loan hứa sẽ mang khẩu súng to đùng đoàng về đến tận nhà cho Bảo Duy nhé.
Yêu cả nhà ♥♥♥
No Comments