HKQĐ 2018 _ Ngày 4: Lễ Hội Hoa Đăng “Con Sẽ Trưởng Thành”

Chiều nào cũng thế, Quân đội kỷ luật mà. Các chú bộ đội không bao giờ bỏ một buổi thể thao nào hết. Nên các cháu cũng thế mà. Giải bóng đá mini đã khai mạc ngày gồm 7 tiểu đội, trận chung kết tranh cúp Học kì quân đội 2018 sẽ diễn ra vào chiều ngày thứ 6 của tuần quân ngũ. Sẽ có nhiều khóc cười, buồn vui ở cái giải các cầu thủ tranh nhau một quả bóng theo chiến thuật ruồi bâu hehhe….

Mẹ Loan rất rất quậy, rất rất lầy, rất năng động ai cũng biết nhưng mẹ Loan lại là một người vô cùng tình cảm và sống có trên có dưới, yêu trẻ con và kính trọng người lớn. Vì vậy trong mỗi một chương trình dù là nội dung về rèn luyện hay về vui chơi giải trí thì mẹ Loan bao giờ cũng lồng ghép yếu tố giáo dục cảm xúc. Để phần nào giúp các bạn nhỏ nhìn nhận ra một vấn đề còn tồn tại nào đó, dù chỉ nhất thời nhưng cũng đem lại một giá trị ngay lúc đó và là kỷ niệm của con trong quãng đời tiếp theo.

Lễ hội cảm xúc lấy đi bao nước mắt của các chiến sĩ của mẹ

Các chiến sĩ nhí yêu quý của chúng mình, vô cùng ngây thơ, vô cùng dễ mến nhưng được sinh ra trong nhung lụa, trong sự yêu thương chiều chuộng và bù đắp của bố mẹ cho tuổi thơ nhiều thiệt thòi của bố mẹ ngày xưa nên đôi khi các con không biết trân trọng những gì mình đang có. Ở nhà muốn gì được đấy, ăn những gì ngon nhất trong bữa cơm, hưởng tất cả những điều tốt đẹp nhất của gia đình… bây giờ sống cuộc sống xa gia đình, vất vả, khó khăn và đặc biệt là phải tự lo cho mình mọi chuyện từ ăn, từ mặc, từ tắm gội, giặt giũ, quản lý quân trang, đồ dùng cá nhân lại còn phải luôn ngăn nắp và gọn gàng kiểu quân đội nên dù được chơi rất vui vẻ, được trải nghiệm nhiều điều mới mẻ… nhưng tự đáy lòng thì cũng ấm ức và khó chịu lắm í, rất chi là nhớ những lúc được cưng nựng, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa ở nhà. Nhớ những bữa cơm được bà và mẹ bày sẵn trên bàn chỉ cần các chiến sĩ ăn cho là cả nhà đã vui vẻ hạnh phúc lắm lắm rồi. Còn ở đây? Ôi chao là mệt mỏi, nỗi nhớ bố mẹ, nỗi nhớ ông bà hay bác giúp việc lại càng dâng cao cuồn cuộn. Nhưng các chiến sĩ nào yếu đuối thì chỉ biết khóc thôi, hoặc chiến sĩ nào vô tâm thì lúc ngủ sẽ nhớ tý, lúc được vui chơi là hà há hahha cười nói vui vẻ quên hết sự đời.

Những chiếc Hoa Đăng do các con tự chuẩn bị

Tuổi thơ các con hồn nhiên vô tội mà, các con cứ vui đi, cứ hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp đi. Nhưng điều mẹ Loan thực lòng mong muốn, dù chỉ rất ngắn ngủi thôi là giúp các con biết rằng, nhớ ông bà, bố mẹ, nhớ bữa cơm ngon, nhớ cái điều hòa, mơ ước cái toilet sạch sẽ thơm tho như ở nhà chỉ là một phần thôi của cảm xúc các con, cái mẹ Loan cần là các con cần biết trân trọng những thứ đó, trân trọng ông bà, mẹ cha, trân trọng cả ngôi nhà có toilet bệt, có cái điều hòa mát rượi chạy ro ro những đêm hè. Đó mới là những cảm xúc tốt đẹp để dần dần hình thành nên những tính cách tốt đẹp khi các con trưởng thành. Đó cũng là lí do mẹ Loan luôn muốn tổ chức những khóa học kỹ năng, những khóa học KHỔ. Bởi trong vất vả, khó khăn con người ta mới biết trân quý những gì mình đang có. Mẹ Loan đã từng biết các chiến sĩ của mẹ từ HKQĐ trở về chui vào phòng điều hòa ngủ bù luôn cả 24 tiếng, có chiến sĩ sung sướng ôm toilet nửa ngày vì ở bộ đội nhịn cả ăn, cả uống vì sợ cái mùi toilet và không biết ngồi xổm hehhe… nhưng cũng có những chiến sĩ thì sau khi từ HKQĐ trở về sáng sáng bật dậy từ 5h để tập thể dục như trong quân ngũ, đi ăn xong biết tự rửa cái bát của mình, chăn gối gập gọn như bao diêm và những bạn ấy là những bạn được gia đình song hành, cố gắng duy trì những thói quen trong quân ngũ. Những điều nhỏ nhặt thật là đơn giản thôi, những đó là những chiến sĩ góp phần làm nên sự thành công của Học kì quân đội và là niềm hành phúc, là cảm xúc tràn trề để mẹ Loan tiếp tục với công việc nhiều vất vả, gian nan này. Các ơn các con, những chiến sĩ nhí đáng yêu của mẹ.

Tình yêu thương cha mẹ được các con thể hiện qua chính những ngọn nến Hoa Đăng

Hôm nay, nhận được thư bố mẹ sau 4 ngày nhung nhớ trong điều kiện sống khó khăn. Sau khi được anh Mon tỉ tê và kê cho nghe những câu chuyện xúc động về tình yêu thương gia đình, về những hy sinh của mẹ cha dành cho những đứa con thân yêu. Nhận những lá thư viết tay đầy tình cảm của ông bà, bố mẹ… Các chiến sĩ nhí đã chả tội gì phải kìm nén cảm xúc của mình, chả tội gì phải xấu hổ khi khóc nhè cả. Và thế là, những giọt nước mắt đã rơi. Rơi vì biết mình là những đứa con hạnh phúc, là những đứa con thật sự may mắn và là những đứa trẻ luôn được yêu thương. Quan trọng nhất là các chiến sĩ nhí biết để mà so sánh, để mà thấy trước giờ yêu thương thôi chưa đủ, mà còn cần phải giữ gìn, vun vén và trân trọng tất cả những gì mình đang có.

No Comments

Enroll Your Words

To Top