Một lũ teens vào trại với thái độ ép buộc, không tự giác. Một tuần với đầy áp bức, bóc lột sức lao động, vận động đến kiệt sức, nắng nóng, cát bụi, hôi hám, lên núi, xuống ao, đầm bùn… bao tiếng kêu ca rên xiết, bao lời lẽ phản kháng không hay ho. Rồi dần dần, những vất vả bỗng trở thành nhỏ nhặt, sự gắn kết tăng lên, nhiều nụ cười xuất hiện và cuối cùng là những giọt nước mắt.Không chiêu trò, không diễn. Với lũ teens… chúng nó cảm nhận tình yêu thương từ trái tim. Nên chúng nó bịn rịn vô cùng khi chia tay. Nhìn những vòng ôm chặt, nhìn những cái bắt tay, nhìn những sự bịn rịn mà mẹ Loan cũng không kiềm được nước mắt. Thấy thật hạnh phúc khi phần nào thay đổi được thái độ, thay đổi được nhận thức của chúng nó
1 2
No Comments