Một lũ teens vào trại với thái độ ép buộc, không tự giác. Một tuần với đầy áp bức, bóc lột sức lao động, vận động đến kiệt sức, nắng nóng, cát bụi, hôi hám, lên núi, xuống ao, đầm bùn… bao tiếng kêu ca rên xiết, bao lời lẽ phản kháng không hay ho. Rồi dần dần, những vất vả bỗng trở thành nhỏ nhặt, sự gắn kết tăng lên, nhiều nụ cười xuất hiện và cuối cùng là những giọt nước mắt.Không chiêu trò, không diễn. Với lũ teens… chúng nó cảm nhận tình yêu thương từ trái tim. Nên chúng nó bịn rịn vô cùng khi chia tay. Nhìn những vòng ôm chặt, nhìn những cái bắt tay, nhìn những sự bịn rịn mà mẹ Loan cũng không kiềm được nước mắt. Thấy thật hạnh phúc khi phần nào thay đổi được thái độ, thay đổi được nhận thức của chúng nó
Càng bạn nhiều cá tính, khác biệt thì càng nhiều cảm xúc… càng bạn phản kháng thì càng học được nhiều điều. Nhìn lũ con trai lộc ngộc ngồi thụp xuống đất ôm mặt khóc, nhìn bạn cá biệt nhất trại đứng thẫn thờ một mình khi chia tay… Mẹ Loan bỗng muốn kéo dài những vất vả, những áp lực của mình thêm nhiều ngày nữa. Để được ở bên chúng nó, thêm yêu thương chia sẻ thêm chút nữa
Cuộc vui nào rồi cũng phải chia tay thôi nhỉ? Vượt qua giới hạn bản thân là tốt lắm rồi, vượt qua được những lo sợ vớ vẩn, linh tinh cũng là mừng, rồi biết nhìn nhận cuộc sống của bản thân hơn chút, trân trọng cuộc sống gia đình thêm chút… thế là xứng đáng để nhận món quà của bố mẹ rồi nhỉ? Hẹn gặp lại các teens của #Iron_Teen trong những mùa trại sắp tới nhé. Nhất là HÀNH TRÌNH ĐI ĐỂ LỚN đầy ý nghĩa nhé các con. VỀ Ở YÊN TRONG NHÀ GẶM NHẤM KỶ NIỆM CÁC CON NHÉ. BAO VẤT VẢ VƯỢT QUA ĐƯỢC RỒI, COVID SẼ CHẢ LÀ GÌ ĐÂU
No Comments